Ngọn gió mang ngoại đến internet

Hồi đó, khu vườn của Ngoại lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của mấy đứa nhỏ. Hè nào tụi nó cũng về ở với Ngoại dăm bữa nửa tháng. Rồi tụi nó lớn lên, tản đi tứ xứ, những lần về thăm Ngoại ngày càng ít dần. Ngoại già rồi, mỗi ngày ngóng mấy đứa cháu đến trực trào nước mắt.
Ngoại biết Ngoại không thể cứ ngồi ngóng chờ mãi, vì vài năm nữa Ngoại cũng sẽ theo ông bà. Ngoại già rồi, cũng không còn mấy năm nữa. Ngoại nhớ mấy đứa nhỏ!
Vậy là Ngoại lần mò lên mạng in-ter-net, rồi nhờ thằng cháu đích tôn tạo tài khoản “phây búc” đầu tiên. Ngoại muốn được đến gần với tụi bây.
Mấy đứa biết không? Khi thời gian qua đi, sinh mệnh con người cũng vì thế mà rút ngắn lại. Ngoại nghĩ mình phải làm điều gì đấy để lại cho cuộc sống, cho mấy đứa cháu mà Ngoại dốc lòng yêu thương. Cho nên, Ngoại sẽ dành những tháng năm còn lại để lưu giữ những giá trị tốt đẹp cho cuộc đời. Gói ghém tình yêu, hy vọng và cả niềm tin vào từng món quà gửi đến con cháu.
Hãy nhớ, nguồn cội và tình thân luôn là điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người nghen con!